30+ Bài thơ nhớ nhà, thơ nhớ quê hương hay, đầy cảm xúc
Chắc hẳn không ít lần bạn đã trải qua cảm giác nhớ nhà, nhớ quê hương da diết khi đi xa. Những bài thơ nhớ nhà dưới đây sẽ giúp bày tỏ nỗi niềm nhớ nhà da diết ở nơi đất khách quê người dành cho những người con phải tạm xa nhà, xa quê hương, tha phương cầu thực.
Thơ nhớ nhà hay nhất, xúc động nhất
Đã bao giờ bạn nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh, nhưng lòng lại quặn thắt vì nhớ nhà? Hoặc bất chợt, một mùi hương quen thuộc thoảng qua, khiến ký ức ùa về về mái ấm, về những người thân thương? Nỗi nhớ nhà - một cảm xúc giản dị nhưng vô cùng mạnh mẽ, thôi thúc biết bao thi sĩ đặt bút viết lên những câu thơ da diết, xúc động.
Cùng nhau bước vào thế giới của những bài thơ về nhớ nhà, nhớ quê cũ, nơi cảm xúc chân thành được chắt lọc qua từng câu chữ, đánh thức những nỗi niềm quen thuộc trong mỗi người con xa xứ dưới đây nhé!
Bài thơ: Trăng quê (Đặng Minh Mai)
Lâu lắm rồi tôi được ngắm trăng quê
Trăng đẹp lắm làm mê người xa xứ
Quê hương tôi đang đắm say giấc ngủ
Bước lặng thầm đường cũ ánh trăng ru
--
Xa quê hương bao mùa ánh trăng thu
Xa tuổi thơ, xa lời ru của mẹ
Đêm nay đây trăng sáng trong êm nhẹ
Kỷ niệm nào khe khẽ thức trong tim?
--
Đây đống rơm, khóm chuối ta trốn tìm
Kia cầu ao nơi ta ngồi hóng mát
Lũy tre xanh rì rào ngân tiếng hát
Gió thu về thơm ngát lúa quê hương
--
Quê hương ơi! Sao quá đỗi thân thương
Đượm lòng tôi bao vấn vương nỗi nhớ
Ánh trăng quê vẫn nồng nàn hơi thở
Khi xa rồi lòng nức nở nhớ quê
--
Ánh trăng vàng vẫn lấp lánh đê mê
Bao ký ức cứ tràn trề tuôn chảy
Dẫu xa cách trái tim hồng luôn cháy
Nghĩa xóm làng tình ấy đẹp như trăng.
Bài thơ: Nỗi lòng xa xứ (Tùng Trần)
Xót xa thay những phận đời đen bạc
Vì mưu sinh phải lưu lạc xứ người
Gắng dằn lòng mà lệ cứ tuôn rơi
Thân cút côi nơi phương trời xa lạ
--
Nào oán than sao cuộc đời nghiệt ngã
Chỉ tủi thân buồn bã phận bọt bèo
Kiếp cơ hàn cứ quanh quẩn mang theo
Nên cuộc đời chữ nghèo luôn đeo đuổi
--
Thân viễn xứ mấy ai nào tránh khỏi
Ngày qua ngày mắt mòn mỏi đợi mong
Như thuyền con theo nước chảy xuôi dòng
Về quê hương sao bao ngày trông ngóng
--
Bước đi trên con đê dài ngã bóng
Nghe chim chiều ríu rít dưới hoàng hôn
Gió vi vu dịu mát tận tâm hồn
Quên những ngày đôi chân chồn gót mỏi
--
Ai xa quê mà lòng không khắc khoải
Lệ nhạt nhòa khi bóng tối vây quanh
Nhưng chỉ vì cuộc sống phải mưu sinh
Đành ngậm ngùi gởi thân nơi đất khách.
Bài thơ: Nỗi niềm của người viễn xứ (Đặng Minh Mai)
Nhìn mây trôi khuất chân trời
Dạt dào nỗi nhớ chơi vơi quê nhà
Con đi cách biệt phương xa
Xứ người con thiếu mặn mà tình quê
--
Ơn cha nghĩa mẹ tràn trề
Khắc sâu trong dạ bóng quê hương mình
Thầm mong ngày đẹp nắng xinh
Con về ôm trọn nghĩa tình mẹ cha
--
Hoàng hôn nhường chỗ chiều tà
Dâng trào nỗi nhớ xót xa tim buồn
Sông sâu nhờ có suối nguồn
Đạo con chưa trọn nỗi buồn nào hơn?
--
Tạc lòng ghi nhớ công ơn
Tình cha nghĩa mẹ lớn hơn mây trời
Nhớ sao tiếng mẹ ru hời
Giọng trầm cha đọc những lời thơ hay
--
Dẫu cho xa cách chân mây
Xứ người con vẫn đêm ngày nhớ quê!
Bài thơ: Nỗi niềm người xa quê (Nguyễn Quang Định)
Bao năm bươn chải ngược xuôi
Tháng ngày vất vả xứ người kiếm ăn
Đêm đêm lệ ướt mi tràn
Cơm người, nước mắt hoà chan cõi lòng
--
Lúc trước, con luôn ước mong
Lớn nhanh để thoát khỏi lòng mẹ thôi
Tự do, bay nhảy với đời
Làm việc mình thích, đến nơi mình cần
--
Tự mình chăm sóc bản thân
Quyết định mọi việc chẳng cần ai lo
Ôi… sao cái tuổi ấu thơ
Hồn nhiên mơ ước đợi chờ lớn nhanh
--
Bây giờ con đã trưởng thành
Giữa cái xã hội mỏng manh tình người
Bon chen, cạm bẫy cuộc đời
Với nhiều sóng gió biển khơi muôn trùng
--
Mình con nhỏ bé, mông lung
Sợ không đủ sức vượt trùng dương kia
Làm về trằn trọc đêm khuya
Nhớ nhà, nước mắt đầm đìa gối chăn
--
Làm thuê kiếp sống gian truân
Chỉ mong số phận xoay vần mà thôi
Con còn dại lắm mẹ ơi
Giờ con chỉ ước về thời ấu thơ.
Bài thơ: Tràng Giang (Huy Cận)
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng.
--
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
Nắng xuống, trời lên, sâu chót vót
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
--
Bèo dạt về đâu hàng nối hàng
Mênh mông không một chuyến đò ngang
Không cầu gợi chút niềm thân mật
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
--
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa
Lòng quê dợn dợn vời con nước
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Bài thơ: Nỗi niềm xa quê (Hoàng Thanh Tâm)
Đêm về một mảnh trăng treo
Bên sông cô tịch tình nghèo hẩm hiu
Hoàng hôn xơ xác chợ chiều
Mái tranh thổn thức cánh diều lao đao
--
Em buồn ra đứng bờ ao
Nhớ về quê mẹ dàu dàu ngày xưa
Chữ yêu đâu quản nắng mưa
Thương cha nhớ mẹ sớm trưa nhọc nhằn
--
Trên đồng cạn đất khô cằn
Con quên sao được những lần tiếng ru
Lục bình gió chướng mù u
Thả trôi nổi nhớ vi vu tơ lòng
--
Sẻ chia bến nước đục trong
Quặn đau tê tái chất chồng heo may
Vuông tròn chồng vợ ngày dài
Đáp đền cha mẹ nợ hoài thiên thu
--
Trăng treo vành vạnh ưu tư
Ghe bầu lắc lẽo khư khư nỗi niềm.
Bài thơ nhớ nhà: Nỗi niềm người xa xứ (Đặng Minh Mai)
Mây lặng lẽ xứ người trôi khuất
Lòng con buồn nhớ đất quê ta
Quê hương có mẹ có cha
Cô dì chú bác có bà có ông
--
Bởi cuộc sống dứt lòng con bước
Xa mẹ cha thầm ước ngày về
Bây giờ xa cách sơn khê
Mỗi chiều con vẫn nhớ về quê hương
--
Đêm thao thức canh trường khó ngủ
Thương mẹ cha chốn cũ nhớ mình
Một đời chiu chắt ân tình
Cho con có được dáng hình hôm nay
--
Ơn cha mẹ cao dày chưa trả
Đạo làm con thong thả sao đành?
Hẹn ngày nắng ấm trời xanh
Con về bên mẹ ngọt lành lời cha
--
Mặc chiếc áo bà ba quê mẹ
Duyên dáng cười nhè nhẹ nón nghiêng
Tình quê ấm áp thiêng liêng
Cơm chiều sum họp mẹ hiền cha yêu.
Bài thơ: Hoài niệm quê xưa (Nguyễn Đình Huân)
Tháng năm về cùng bằng lăng hoa tím
Anh nhớ hoài những kỷ niệm đã qua
Chẳng còn đâu vườn đậu với luống cà
Và hình dáng của cha đang cày ruộng
--
Nước lá vối nay mấy ai còn uống
Nước ngọt bây giờ ưa chuộng thơm ngon
Mái tranh xưa giờ đây cũng không còn
Đường làng quê toàn lầu son ngói đỏ
--
Hàng râm bụt làm bờ rào trước ngõ
Vì quê mùa bị chặt bỏ từ lâu
Bến đò ngày xưa nay đã bắc cầu
Triền đê tìm hoài bóng trâu không thấy
--
Con sông quê vẫn êm đềm xuôi chảy
Vắng câu hò lờ, ngày ấy mênh mang
Nhớ hình ảnh xưa trời nắng chang chang
Một mình anh trên đồng làng mò ốc
--
Trẻ con nay chỉ biết ăn với học
Rảnh ra thì lên phây - búc chơi game
Không biết dính ve hay bắt dế mèn
Chỉ có dáng mẹ ngồi bên thềm vẫn thế.
Bài thơ: Nỗi niềm người xa quê (Nguyễn Quang Định)
Bao năm bươn chải ngược xuôi
Tháng ngày vất vả xứ người kiếm ăn
Đêm đêm lệ ướt mi tràn
Cơm người, nước mắt hoà chan cõi lòng
--
Lúc trước, con luôn ước mong
Lớn nhanh để thoát khỏi lòng mẹ thôi
Tự do, bay nhảy với đời
Làm việc mình thích, đến nơi mình cần
--
Tự mình chăm sóc bản thân
Quyết định mọi việc chẳng cần ai lo
Ôi… sao cái tuổi ấu thơ
Hồn nhiên mơ ước đợi chờ lớn nhanh
--
Bây giờ con đã trưởng thành
Giữa cái xã hội mỏng manh tình người
Bon chen, cạm bẫy cuộc đời
Với nhiều sóng gió biển khơi muôn trùng
--
Mình con nhỏ bé, mông lung
Sợ không đủ sức vượt trùng dương kia
Làm về trằn trọc đêm khuya
Nhớ nhà, nước mắt đầm đìa gối chăn
--
Làm thuê kiếp sống gian truân
Chỉ mong số phận xoay vần mà thôi
Con còn dại lắm mẹ ơi
Giờ con chỉ ước về thời ấu thơ.
Thơ nhớ nhà ngắn gọn, đong đầy cảm xúc
Dù là sinh viên xa nhà lần đầu hay người di cư đã quen chân bước, nỗi nhớ nhà luôn giai dẳng, hằn sâu trong tâm trí chúng ta. Và bạn có biết, chính lòng khắc khoải của những người con xa quê ấy lại chính là nguồn cảm hứng bất tận cho các thi sĩ? Những bài thơ về cảm giác nhớ nhà ngắn gọn, đong đầy cảm xúc dưới đây sẽ mang đến cho bạn một góc nhìn mới mẻ về nỗi nhớ.
Những câu thơ cô đọng, súc tích sẽ chạm đến tận cùng cảm xúc, đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong bạn, giúp bạn vượt qua nỗi sợ xa cách và trân trọng hơn những người thân yêu.
Bài thơ: Nhớ quê (Đỗ Vinh)
Con gái xa nhà nhớ mẹ cha
Đống rơm, bếp nhỏ, nhớ vại cà
Dáng mẹ lưng còng ra đầu ngõ
Đếm bậc chậm dần nắng tìm cha
--
Con cún tưng bừng đuôi vẫy tít
Hết cha, rồi mẹ, khách vào nhà
Con cháu trở về mừng ríu rít
Hạnh phúc nhân cao nước mắt òa
--
Con ùa ôm mẹ, cháu quấn cha
Vườn trầu xanh đậm bóng cau xòa
Tíu tít nói cười vui trẩy mướp
Hương cốm thơm lừng hương vị quê
--
Tháng tháng, năm năm, con vẫn về
Lần nào đi cũng cứ nhớ quê
Biết rằng đâu cũng là quê cả
Nhưng chẳng đâu bằng có mẹ cha.
Bài thơ: Nhớ cơm quê (Hoa cúc tím)
Chiều chiều khói tỏa mùi rơm
Bàn tay mẹ nấu bữa cơm quê mùa
Mồng tơi, rau đắng, canh cua
Tép rang, cà pháo muối chua ăn cùng
--
Cá nẹp kho với quả sung
Thơm lừng lối xóm đi xa nhớ nhiều
Cơm được mẹ nấu bằng niêu
Gạo mùa chiêm mới nức chiều miền quê
--
Mâm cơm đâu có gì nhiều
Mà sao ấm áp cả đời khó quên
Mẹ cha yêu mến kề bên
Trong mơ vẫn thấy hiện lên rõ ràng
--
Một chiều đông lạnh ngỡ ngàng
Cơm quê nhớ quá, khẽ khàng làm thơ
Nhớ tuổi thơ đến ngẩn ngơ
Ước gì trở lại như mơ một lần.
Bài thơ: Nhớ nhà (Phạm Ngọc San)
Gió đâu se lạnh mang nỗi nhớ
Nắng nhạt mà như đốt cháy lòng
Xứ người trăm vẻ hình quen lạ
Da diết nhớ nhà giữa phố đông
--
Ngõ vắng Trạng Nguyên hoa nở chưa?
Mẹ vẫn chờ con những sớm trưa
Em vẫn ngày ngày xanh khói bếp?
Một góc trời xa, xa mịt mờ
--
Nơi ấy sáng đi, tối lại về,
Căn hộ vơi đầy những đam mê…
Giá sách thời gian lên màu khói,
Căn hộ thấp tè, nửa tỉnh nửa quê
--
Nơi ấy xoá đi mọi buồn đau,
Bằng tiếng lâm râm mẹ nguyện cầu,
Bằng ánh đèn khuya con ngồi học,
Với những chiều xanh mát bữa cơm rau.
Bài thơ: Nhớ quê (Phan Đình)
Thấy cảnh đồng quê chợt nhớ nhà
Năm dài mỏi bước tận trời xa
Nhìn cha bón ruộng dằm sương gió
Thấy mẹ trồng rau đuổi vịt gà
--
Mấy giọt mồ hôi tan sỏi đá
Bao nguồn nước mắt mọc đài hoa
Người ơi hãy chọn tình cao cả
Trở lại về thăm đấng cội già.
Bài thơ nhớ nhà: Nhớ cơm quê (Hoa cúc tím)
Chiều chiều khói tỏa mùi rơm
Bàn tay mẹ nấu bữa cơm quê mùa
Mồng tơi, rau đắng, canh cua
Tép rang, cà pháo muối chua ăn cùng
--
Cá nẹp kho với quả sung
Thơm lừng lối xóm đi xa nhớ nhiều
Cơm được mẹ nấu bằng niêu
Gạo mùa chiêm mới nức chiều miền quê
--
Mâm cơm đâu có gì nhiều
Mà sao ấm áp cả đời khó quên
Mẹ cha yêu mến kề bên
Trong mơ vẫn thấy hiện lên rõ ràng
--
Một chiều đông lạnh ngỡ ngàng
Cơm quê nhớ quá, khẽ khàng làm thơ
Nhớ tuổi thơ đến ngẩn ngơ
Ước gì trở lại như mơ một lần.
Thơ nhớ quê nhà bình yên, Thơ nhớ nhà sâu lắng
Thơ ca tưởng chừng đơn giản nhưng lại luôn ẩn chứa sức mạnh diệu kỳ. Nó có thể khắc họa cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, ghi lại những khoảnh khắc lịch sử hào hùng, nhưng cũng có thể chạm đến những cung bậc cảm xúc sâu kín nhất của con người.
Một trong những chủ đề muôn thuở được các nhà thơ Việt Nam “viết” vào thơ ca chính là nỗi nhớ quê hương. Những vần thơ nhớ quê nhà không chỉ là những lời than thở về sự xa cách, mà còn là bức tranh sinh động về miền quê thanh bình, giản dị - nơi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người con xa xứ. Dưới đây là những câu thơ giúp bạn tìm về chốn bình yên, nạp thêm năng lượng cho hành trình phía trước.
Bài thơ: Bức tranh quê nhà (Nguyễn Đình Huân)
Đã từ lâu muốn vẽ bức tranh quê
Vẽ dòng sông có con đê yêu dấu
Vẽ cánh đồng ngày xưa thời thơ ấu
Có bướm vàng bên cạnh dậu mồng tơi
--
Vẽ thời mặc quần thủng đít tập bơi
Anh muốn vẽ tiếng ru hời của mẹ
Hình ảnh chợ quê mà anh muốn vẽ
Khi anh còn là cậu bé ngây thơ
--
Bên gốc xoan ngoài đầu ngõ ngóng chờ
Chiếc bánh đa và ước mơ chia bốn
Mẹ đi chợ mua khi nhà bán lợn
Vị ngọt bùi tới khi lớn không quên
--
Anh muốn vẽ hàng cau đứng ngoài hiên
Có bầy chim đang tập chuyền tập hót
Vẽ sau vườn cây vải thiều trái ngọt
Con chim sâu vui nhảy nhót kiếm mồi
--
Vẽ sao đây khi tim đập bồi hồi
Lúc nắm tay ta nói lời thương nhớ
Bài thơ tình anh giấu trong cuốn vở
Lời nồng nàn như máu đỏ trong tim
--
Gam màu yêu anh vẫn mãi đi tìm
Ký ức cũ vẫn nằm im trong đó
Thôi nhé anh xin được làm ngọn gió
Gửi cho em bức tranh nhỏ quê nhà.
Bài thơ: Thơ gửi mẹ phương xa: Tình mẹ (Huyền Thư)
Nơi xứ lạ trông về chốn cũ
Nhớ quê nhà ủ rũ niềm riêng
Nặng mang bao nỗi ưu phiền
Thương bóng mẹ hiền, vò võ đợi mong
--
Dù xa cách nhưng lòng nhớ mãi
Gánh cuộc đời, mẹ trải sầu thương
Đắng cay cực khổ trăm đường
Hằn sâu mắt mẹ, buồn vương thuở nào
--
Cha mất sớm, niềm đau khôn tả
Mẹ âm thầm vất vả... ngược xuôi
Để cho con được nên người
Mỗi khi nhìn thấy, trẻ vui... mẹ mừng
--
Giờ chân yếu, còng lưng... mắt mỏi
Mẹ còn mang nặng nỗi u hoài
Bởi đời đầy những chông gai
Con nào đâu hiểu, canh dài xót xa
--
Tình mẹ mãi bao la biển rộng
Mỗi lời ru, giấc mộng êm đềm
Bây giờ lệ nhỏ từng đêm
Một bóng bên thềm, đau lắm... mẹ ơi!
Bài thơ: Tìm về đất mẹ (Hoàng Thanh Tâm)
À ơi cơn gió ở đâu
Giấu vào giấc ngủ phủ màu giấc mơ
Hoàng hôn cuối bãi ngẩn ngơ
Êm đềm khúc hát trẻ thơ thuộc lòng
--
À ơi con cá dưới đồng
Con gà cục tác lòng vòng quanh sân
Hàng dừa bụi chuối bâng khuâng
Khóm ngò giàn mướp bao lần trổ bông
--
Luống cải chẳng kịp trổ ngồng
Mẹ hái thoăn thoắt băng đồng chợ xa
Lúa xong tiếp nối dưa cà
Mỗi mùa mỗi sắc quanh nhà xanh tươi
--
Bữa cơm canh cá rau mùi
Dĩa rau chén mắm ngậm ngùi tình quê
Nước ròng lại lớn bờ đê
Con sông mấy khúc lối về như in
--
Nhớ cha mẹ sống một mình
Cả bầy con cháu mưu sinh xứ người
Con thèm như trẻ lên mười
Lon ton giăng nắng nụ cười chon von
--
Đất nghèo tình nghĩa sắc son
Đậm đà chất phác vuông tròn thủy chung
Tháng mười lũ đến rưng rưng
Mênh mông nước nổi cá từng đàn bơi
--
Phù sa bên lở bên bồi
Tình người bám đất một lời khắc ghi
Khi nào mỏi cánh thiên di
Tìm về đất mẹ như khi chào đời.
Bài thơ: Người con xa xứ (Phan Thanh Tùng)
Bao năm cách biệt quê nhà
Là bao giọt đắng trong ta dâng tràn
Nhiều khi lệ đổ hai hàng
Nhớ về cha mẹ thưở còn ấu thơ
--
Cuộc đời chẳng đẹp như mơ
Nên còn chua xót ngẫn ngơ tháng ngày
Tuy xa tình vẫn đong đầy
Thương cha nhớ mẹ hao gầy trong tâm
--
Mình con lặng lẽ âm thầm
Nhớ về quê cũ mà lòng quặng đau
Mong sao xuân đến muôn màu
Con quay trở lại cúi đầu mẹ cha
--
Nói rằng những tháng năm qua
Con luôn khao khát nhớ nhà lắm thôi
Lệ mừng lại chảy tuông rơi
Từ nay con sẽ trọn đời không xa
--
Để tròn chữ hiếu trong ta
Đáp đền ơn nghĩa tạo ra thân mình
Con luôn ghi khắc ân tình
Công cha nghĩa mẹ thái bình mênh mông.
Bài thơ: Nhớ quê (Lãng Du Khách)
Xa quê nỗi nhớ thiết tha
Vườn cây ao cá nếp nhà thân yêu
Bờ tre ruộng lúa sáo diều
Sương giăng mờ ảo lam chiều khói bay
--
Quê hương thương nhớ lắt lay
Nơi thời thơ ấu bao ngày nuôi ta
Quê hương nơi chốn sinh ra
Nhà tranh vách lá tiếng gà gáy trưa
--
Kẽo cọt tiếng võng đong đưa
Trời xanh mây trắng rặng dừa lao xao
Trưa hè hóng mát cầu ao
Đọng trong tâm khảm ngọt ngào mẹ ru
--
Triền đê tiếng sáo vi vu
Đồng quê xanh thắm lúa thu trổ cờ
Nơi ta nuôi dưỡng ước mơ
Nơi ta chập chững ngẩn ngơ trước đời
--
Ta vì cuộc sống xa rời
Nhà tranh mái lá cuộc đời bôn ba
Buồn vui đều nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương
--
Giờ đây cuộc sống vô thường
Quê hương hai tiếng yêu thương đong đầy
Ta dù có khắp đó đây
Không gì có thể lấp đầy nhớ quê.
Thơ về nỗi nhớ gia đình, nhớ cha mẹ
Giữa cuộc sống xô bồ, vội vã, liệu có đôi lúc ta chợt nhớ về một mái nhà đơn sơ, về những vòng tay ấm áp của cha mẹ? Nỗi nhớ gia đình, nhớ cha mẹ - một thứ tình cảm bình dị nhưng luôn thường trực, thôi thúc biết bao thế hệ con người giãi bày qua những trang thơ ca. Những áng thơ nhớ nhà dưới đây sẽ đưa bạn vào hành trình khám phá nội tâm sâu sắc, nơi những câu thơ chạm đến tận cùng nỗi niềm, gợi lên những suy tư về tình thân, về sự trân trọng những phút giây bên đấng sinh thành.
Bài thơ: Nhớ mẹ (Thu Hà)
Hoàng hôn về con lại nhớ quê xa
Đang vụ gặt chắc hẳn là bận lắm
Con ở đây cách xa muôn ngàn dặm
Vẫn nhớ về gửi gắm những yêu thương
--
Thuở ấu thơ nơi ấy những con đường
Toàn đất đỏ vấn vương bàn chân lạ
Đã bao lần con vội vàng vấp ngã
Mẹ dịu dàng... con ạ có đau không
--
Để giờ đây con nước mắt lưng tròng
Thương dáng mẹ lưng còng qua năm tháng
Mẹ vẫn kia giữa cánh đồng thu hạt
Bao nhọc nhằn mẹ gánh vác trên vai
--
Hoàng hôn buông mẹ vẫn cứ miệt mài
Tranh thủ gặt sợ ngày mai mưa đến
Dẫu mồ hôi... khắp thân người mỏi mệt
Mẹ vẫn cười quên hết những gian lao
--
Con vẫn nghe giọng nói thật ngọt ngào
Khi gọi điện mẹ trao lời ấm cúng
Rằng phương xa con chớ tham làm lụng
Kẻo ốm rồi mẹ cũng chẳng lo đâu
--
Con hiểu mà ý nghĩa của từng câu
Mẹ răn dạy chỉ cầu con sống tốt
Mẹ yên tâm con gắng thành là một
Đứa con ngoan sống tốt với cuộc đời.
Bài thơ: Nhớ quê (Trần Thiên Lý)
Chia tay cảnh quê nghèo thuở ấy
Chuyến đò chiều biết mấy vấn vương
Xa rồi lại nhớ người thương
Dáng gầy của mẹ bên đường ngóng theo
--
Nhớ giọt nắng vắt treo bờ dậu
Bóng hoàng hôn đánh dấu hàng tre
Sáo ai réo rắt trưa hè
Cánh diều đón gió, chú ve dạo đàn
--
Trăng nghiêng xuống ghé giàn thiên lý
Đón hương nồng nhã ý gì đây?
Dịu dàng bướm lượn ong say
Quê hương, nỗi nhớ có ngày nào vơi
--
Con đi miết phương trời cách biệt
Đường mưu sinh mới biết gian nan
Nhớ quê, nhớ xóm nhớ làng
Công cha, nghĩa mẹ mênh mang đất trời
--
Nhớ con sông nhỏ, đò ơi!
Nhớ câu ví dặm cả đời nặng mang.
Bài thơ: Nhớ mẹ (Huyền Thi)
Dòng châu nhỏ vì thương nhớ mẹ
Đã lâu rồi chưa ghé về thăm
Đời con mấy lượt thăng trầm
Lìa quê xa xứ, đêm nằm... lệ rơi
--
Con nhớ lắm, mẹ ơi... tiếng võng
Với lời ru trầm bổng ngọt ngào
Khi chiều gió nhẹ bờ ao
Lũy tre ngoài ngõ, rì rào nhịp đưa
--
Bao hình ảnh như vừa trước mặt
Chợt ùa về, ai cắt... lòng con
Ngày qua tháng lại mỏi mòn
Thương nhiều bóng mẹ héo hon đợi chờ.
Bài thơ nhớ nhà: Thương cha ở quê nhà (Lê Huy Tưởng)
Thương cha quá cả đời vất vả
Nhớ khi người tất tả ngược xuôi
Chỉ vì cơm áo mà thôi
Đêm đông lạnh giá bồi hồi nhớ cha
--
Đã mấy độ thu qua đông lại
Mình cha già khắc khoải canh thâu
Có hay sương trắng mái đầu
Lòng buồn dạ héo tim nhàu nhớ thương
--
Bởi mẹ đã về phương cực lạc
Để mình cha ngơ ngác đợi trông
Xá chi lạnh giá trời đông
Ngại gì tuyết phủ trắng đường xứ quê
--
Con lỗi hẹn chẳng về thăm được
Nhớ cha nhiều mong ước trào dâng
Một năm trở lại mấy lần
Sà vào bên cạnh ân cần hỏi thăm
--
Ai cũng biết trăng rằm sẽ sáng
Đêm tàn rồi hé rạng bình minh
Dẫu cha đơn lẻ một mình
Cháu con mãi mãi gửi tình tới cha.
Bài thơ: Về quê (Trương Thị Anh)
Miên man gió thổi đường quê
Mây vờn rong ruổi bờ tre rì rào
Ong bay bướm lượn cầu ao
Đò ngang mái đẩy khát khao đợi chờ
--
Sông xưa kỷ niệm vào thơ
Lời ru của mẹ trong mơ vọng về
Nhớ xưa đón mẹ đầu đê
Cổng làng nghiêng bóng trưa hè ve ran
--
Xóm dài ngõ rải nắng vàng
Xa quê về lại nồng nàn hương say
Mà sao mắt xè hơi cay
Đồng làng vắng bóng mẹ nay xa rồi
--
Võng xưa kẽo kẹt mẹ ngồi
Áo nâu lưng thấm mồ hôi đồng về
Lớn lên con đã xa quê
Câu kiều mẹ lẩy nay về còn đâu
--
Bốn mươi năm ấy dãi dầu
Con về vắng mẹ, thu sầu thiên thu.
Bài thơ: Nhớ mẹ (Nguyễn Vân Anh)
Xa xôi góc bể chân trời
Sụt sùi mưa đổ nhớ người mẹ yêu
Mẹ tôi vất vả sớm chiều
Thương con tần tảo không điều kêu ca
--
Trăm công ngàn việc ở nhà
Mặt hoa giờ đổi thành là nếp nhăn
Với bao vất vả khó khăn
Cha mất mình mẹ lộn lăn với đời
--
Con thương mẹ lắm mẹ ơi
Vất vả nuôi dạy chúng con nên người
Ơn mẹ ví như biển trời
Con cầu cho mẹ suốt đời bình an
--
Bách niên giai lão trường an
Mẹ ơi con hứa mãi ngoan mẹ à
Ở gần hay phải đi xa
Những lời mẹ dạy con là khắc ghi
--
Cầu trời cầu Phật độ trì
Mẹ tôi mãi khỏe không gì mong hơn.
Bài thơ: Tha hương nhớ mẹ (Thái Tài)
Hoàng hôn phũ nhạt ánh sầu
Chùn chân lữ thứ úa màu gió sương
Quạnh hiu trải gót đêm trường
Bâng khuâng tấc dạ vấn vương quê nhà
--
Mịt mù khuất nẻo trời xa
Vần thơ đọng lặng diết da dáng người
Nỗi niềm nhung nhớ đầy vơi
Bao năm cách biệt rã rời ước mơ
--
Nhìn từng con sóng xô bờ
Mong quyện theo nước lặng lờ vụt trôi
Theo tìm về bóng mẹ tôi
Mỏi mòn thân xác phai phôi tháng ngày
--
Giật mình tuôn những dòng cay
Thoảng qua cơn mộng ngất ngây riêng mình
Tha hương khắc khoải gia đình
Từng giây tha thiết ân tình mẹ ơi…!
Bài thơ: Anh còn nợ em
Quê nhà nhớ lắm ai ơi
Bởi tôi xa cách chân trời kiếm ăn
Thầm mong vơi bớt nhọc nhằn
Dẫu cho có phải khó khăn không màng
Ước mơ ngày mới khang trang
Nhớ cha ,thương mẹ họ hàng anh em
Ngày xưa xum họp bên rèm
Tương lai cuộc sống ấm êm đang chờ
Nhiều đêm nằm nhớ con thơ
Chúng còn nhỏ dại bây giờ ra sao
Tự dưng dòng lệ tuôn trào
Nhưng đành nén lại ôi chao thật buồn
Xứ người mong được sẻ suôn
Con ngoan chồng khỏe là nguồn động viên
Than ôi kiếm được đồng tiền
Mồ hôi nước mắt triền miên lăn dài
Khát khao tốt đẹp tương lai
Bình minh nó rạng đan cài đẹp xinh
Quê hương yêu dấu thân tình
Mai này gặp lại hương trinh nồng nàn .
Bài thơ: Anh muốn (Nguyễn Xuân Trung)
Anh muốn về bên cánh võng đong đưa
Để nghe lại tiếng ru xưa của mẹ
Giọng ầu ơ ru con từ thuở bé
Nâng chân trần bỏng rát một miền quê
--
Anh muốn về trên bến nước sông quê
Để ngụp lặn khi hè về nắng nóng
Cùng bạn bè sải bơi và đánh sóng
Ôm vào lòng thỏa nỗi nhớ sông ơi
--
Anh muốn về nơi ấy dẫu xa xôi
Để chồm sóng và nghe lời biển hát
Ăn hải sản dưới hàng dương gió mát
Xây lâu đài trên cát trắng vời xa
--
Anh muốn nghe những làn điệu dân ca
Bên mái đình hay bên nhà văn hóa
Phường hội hát những đêm trăng sáng tỏa
Luyến láy ngân nga trong lễ hội làng
--
Anh muốn về nơi đó bến đò ngang
Tiếng gọi đò mênh mang mà da diết
Nay cầu vươn sông đò đành tiễn biệt
Bến sông nay còn cỏ biếc rêu mờ
--
Anh muốn về để tìm lại vần thơ
Nghe tiếng ru, ngắm bến bờ nhung nhớ
Tìm dấu xưa ẩn trong từng hơi thở
Của một thời nhung nhớ chẳng hề phai.
Xem thêm:
99+ STT cây xanh hay, chọn lọc và ý nghĩa nhất
999+ stt về màu hồng, Cap thả thính về màu hồng ấn tượng
Kết luận
Bài viết trên đây Chanh Tươi Review đã gửi đến bạn bộ sưu tập thơ về nhớ nhà, thơ về gia đình, cùng những vần thơ về quê hương đầy cảm xúc. Hy vọng rằng bài viết đã khiến bạn chìm đắm trong những dòng cảm xúc mênh mang và làm dịu đi phần nào nỗi nhớ về quê hương qua những vần thơ nhớ nhà ở trên nhé!
Đăng nhập
Bạn mới biết đến Chanh Tươi Review? Đăng ký
Chúng tôi sẽ gửi đường link lấy lại mật khẩu vào Email của bạn. Vui lòng nhập chính xác Email:
Bình luận 0 Bình luận